Đưa ra mức lương đảm bảo đời sống để đội ngũ quan lại thấy không cần phải tham nhũng
Nhìn lại cách
làm này của các triều đại phong kiến, cho thấy các ông vua rất quan tâm đến
chăm lo đời sống của quan lại bằng cách đặt ra chế độ lương bổng hợp lý cho đội
ngũ quan lại, tùy thuộc vào tính chất công việc cũng như mức độ hoàn thành công
việc được giao (Triều Nguyễn - ban đầu tiền dưỡng liêm được cấp hàng quý vào
tháng đầu của quý: Tri phủ được 25 quan tiền, 25 phương gạo, tri huyện được 20
quan tiền, 20 phương gạo. nhưng từ năm 1838 trở đi tiền dưỡng liêm không cấp đồng
loạt nữa mà được cấp ít nhiều tùy thuộc vào tính chất của từng phủ, từng huyện,
tính chất công việc đảm nhiệm...), nhất là thường xuyên thưởng hậu cho những
người đạt được công lớn.
Việc cấp bổng lộc
và ruộng đất theo phẩm hàm và khối lượng công việc quan lại phải làm. Đây là việc
làm hết sức khoa học, vừa khuyến khích quan lại tận tụy với công việc, không so
bì vất vả với nhàn tản, vừa là trả công xứng đáng cho người lao động. Người làm
quan vừa được đối xử công bằng mà nhà nước lại sử dụng đồng tiền một cách hợp
lý. Như vậy, cách làm này có tác dụng khích lệ rất lớn đối với quan lại. Họ
nghĩ rằng việc hưởng bổng lộc vua ban cho chính là chịu ơn nhà vua. Vì thế, họ
không có tư tưởng tham nhũng và không cần phải tham nhũng.
Vua Minh Mạng
khi bàn về cải cách tiền lương với hai cận thần là Trương Đăng Kế và Hà Duy
Phiên rằng: “Lệ lương bổng của các quan văn, võ từ tứ, ngũ phẩm trở xuống dần dần
giảm đi, đến nỗi có người tháng chỉ còn hơn một quan. Người ta ai cũng có vợ,
có con, lương như vậy thì lấy gì mà chu cấp, nên bàn bạc mà tăng lên, trẫm thực
không xẻn tiếc gì cả” [38,331]. “Trẫm nghĩ bọn người lương ít không đủ nuôi đức
thanh liêm, nay đã được ngoại lệ gia ân thì các ngươi phải cố gắng” [38,15].
Không chỉ có
lương bổng hợp lý mà các ông vua còn rất chú ý đến việc làm sao để duy trì lòng
“thanh liêm” của quan lại, bằng cách cấp tiền dưỡng liêm để nuôi lòng thanh liêm
của quan lại. Tiền dưỡng liêm có khi được cấp bằng với mức lương của họ. Vì thế,
đã không ít quan lại phấn đấu giữ vững phẩm chất của mình để xứng với những “đồng
tiền thanh liêm” mà vua ban cho.
Hiện nay, mặt bằng
chung lương trả cho cán bộ, công nhân viên chức ở nước ta còn quá thấp (lương tối
thiểu là 1.050.000 đồng), chưa đủ đảm bảo đời sống cho họ cũng như đảm bảo việc
tái sản xuất sức lao động. Mặc dù, pháp luật quy định công chức được trả lương
xứng đáng với nhiệm vụ được giao, tiền lương được tính theo ngạch bậc, tuy
nhiên khối lượng công việc giữa các ngành nghề lại hoàn toàn khác nhau, và tăng
ngạch bậc còn bị phụ thuộc quá nhiều vào yếu tố thâm niên... do đó, mức lương
cũng chưa thật sự công bằng giữa các vị trí công việc. Ngoài ra, xét kinh nghiệm
này ở hiện tại, thấy rõ điều kiện nước ta với bộ máy hành chính quá cồng kềnh,
trong khi đó tiềm lực quốc gia không mạnh, thì việc tăng lương cao để đảm bảo mức
sống cho cán bộ, công chức là rất khó.
Tác giả: Lan Hương
0 comments:
Đăng nhận xét